Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Từ ngày 5/3 đến 19/3, tại The World Artspace (21 Võ Trường Toản, Thảo Điền, TP.HCM) trưng bày 26 tác phẩm tranh sơn mài của Đặng Thị Phượng, một họa sĩ quê Quảng Bình, học ở Huế.
Hồi ức kinh thành với những nét hoa văn biểu trưng, cùng sắc màu của một thuở vương triều lóe lên rực rỡ qua những bức sơn mài hoàn thiện về bố cục và những vỉa cảm xúc dồn nén. Bất ngờ là 11 bức tranh đã được gắn nơ ngay trước buổi khai mạc.
Giám tuyển Lý Đợi chia sẻ, với Bóng thời gian, Đặng Thị Phượng chọn cách tiếp cận Huế ở khía cạnh tiểu tự sự, chắt lọc các họa tiết, câu chuyện từ trong kiến trúc, di sản Huế để tái truyền đạt, tái kiến thiết trong không gian mới. Và nói như cô thì "dường như tôi đã lạc vào chốn không gian biểu hiện qua cách tiếp cận và sáng tạo của mình".
Và trong câu chuyện ký ức đó, Đặng Thị Phượng đã tái sáng tạo quá khứ bằng tác phẩm sơn mài Vết tích, Bóng thời gian...
Nhà nghiên cứu mỹ thuật Ngô Kim Khôi đánh giá cao loạt tranh sơn mài của Đặng Thị Phượng cũng như khả năng sáng tạo của nữ họa sĩ trẻ từ những điều tưởng như quá thân thuộc, cũ xưa mà ở đây là kinh thành Huế trầm mặc.
Theo lời giám tuyển Lý Đợi, lúc đầu, anh làm việc với chồng họa sĩ - anh Ngô Thanh Hùng để làm triển lãm. Trong khi vào kho lục tranh, vô tình anh nhìn thấy những bức sơn mài phủ bụi của Phượng. Khẳng định khả năng tiến xa của Phượng, chính anh không ngờ mình đã gợi cảm hứng cho cô sáng tác liên tục để hoàn thành phòng tranh đặc sắc mang vào Sài Gòn này.
Đặng Thị Phượng (sinh năm 1983) từ Quảng Bình vào Huế học trường nghệ thuật, có những năm tháng thiếu thốn nhưng thơ mộng của thời sinh viên. Để rồi cùng bạn bè khám phá cố đô, cảm nhận những phôi pha và cả những vẻ đẹp vĩnh cửu.
Đặng Thị Phượng chia sẻ: "Chuỗi tác phẩm của tôi với chủ đề Bóng thời gian như là sự hoài niệm, là tiếng lòng lay động trước những nét đẹp cổ xưa trầm mặc với những hoa văn, họa tiết trang trí tinh nhã, bờ thành đổ nát, hoang tàn, những bức phù điêu lặng lẽ, những mái điện nghiêng xiêu trong các di tích kiến trúc thời Nguyễn ở Huế - nơi tôi đã sống và học ở trường mỹ thuật trong một thời gian dài của tuổi trẻ đầy hoài bão".
Cũng theo nữ họa sĩ, qua những tác phẩm trưng bày lần này, cô hướng mình theo một lối vẽ không gần quá vào việc trực tiếp tả thực, mà cảm nhận hiện thực bằng ký ức, bằng những nỗi niềm suy tư với sự cảm nhận riêng của mình.
"Chính vì vậy, tranh của tôi có lẽ thiên về sự bứt phá về hình mảng, xô lệch về bố cục và đường nét, màu sắc đậm nhạt cũng khó mà tươi tắn. Thiết nghĩ, khi đã cảm trong lòng sâu nặng, day dứt và nuối tiếc, hoài nhớ thì người họa sĩ nào cũng muốn bộc bạch nội tâm của mình, với tôi cũng không phải là ngoại lệ.
Tôi không quá chú tâm vào sự cần thiết phải có nét độc đáo, khác biệt nào đó, cho dù điều đó là khá quan trọng và có ý nghĩa, nhưng nếu những tác phẩm của mình làm người xem nhận ra được sự níu kéo thời gian qua các hình thể, sắc âm khác nhau, thì đó cũng là một trong những điều mà tôi tạm hài lòng. Nói vậy, nghĩa là dường như tôi đã lạc vào chốn không gian biểu hiện qua cách tiếp cận và sáng tạo của mình.
Ở đó, tôi mãi vẫn cảm thấy lòng trĩu nặng, man mác trước những dấu vết phế tích còn lại như ánh sáng hắt hiu của bóng thời gian nghiệt ngã trong hơi thở dài của tháng năm muôn thuở…", Đặng Thị Phượng nhấn mạnh.