Tôi đã mua rất nhiều "đồ chơi" công nghệ không đáng phải mua khi còn là một thiếu niên đầy đam mê vào những năm 1990, nhưng thứ khiến ba mẹ tôi hối hận nhất khi cho tôi thẻ tín dụng là bộ nghe nhìn Sony Glasstron. Màn hình mỏng gắn trên đầu (cung cấp độ rõ nét "tuyệt đẹp" 800 x 600 pixel), tai nghe kèm theo và cáp video là của tôi với mức giá thấp, chỉ 2.599 USD vào năm 1999 -- hoặc gần 5.000 USD ngày nay. Khi bộ thiết bị đến, niềm vui chuyển thành thất vọng và tôi trả lại ngay. Nhưng nỗi ám ảnh của tôi về màn hình chưa bao giờ nguôi ngoai.
Đối với tôi, điều không thể tránh khỏi là chúng ta đang trên con đường hướng tới giao tiếp giữa người và công nghệ hoàn hảo.
Vì vậy, khi kính Apple Vision Pro xuất hiện, tôi rất phấn khích khi được đắm mình vào loại đồ chơi mà tôi đã mơ ước từ khi còn nhỏ.
Nhưng gần như ngay khi đeo chiếc kính này, tôi muốn ném luôn vào tường. Tôi không chỉ thất vọng mà còn sợ hãi. Mánh lới quảng cáo trị giá gần 4.000 USD của Apple có thể là một thất bại nhỏ đối với công ty. Nhưng đối với phần còn lại của chúng ta, đó là một điềm báo cực kỳ đáng báo động về việc những gã khổng lồ công nghệ sẽ biết nhiều hơn về cuộc sống riêng tư của chúng ta và định hình lại cộng đồng của chúng ta một lần nữa.
Vision Pro cố gắng trả lời câu hỏi làm thế nào bạn có thể sử dụng máy tính mà không cần chuột hoặc bàn phím. Và câu trả lời rất tệ. Khi bạn gắn panopticon cá nhân của Apple lên khuôn mặt, một giao diện thực tế tăng cường sẽ xuất hiện, sử dụng hàng tá camera để giúp bạn. Nó quay phim mọi thứ xung quanh bạn, mọi món đồ nội thất, mọi mẩu giấy, giấy báo từ ngân hàng, các hóa đơn, thậm chí cả việc bạn chọn đồ uống, để hiển thị cho bạn một bản sao số hóa về thế giới của bạn trên màn hình. Nó giống như xem một phiên bản ngôi nhà vui nhộn của ngôi nhà của bạn, chỉ có rất nhiều ứng dụng được xếp chồng lên nhau.
Laptop cá nhân của tôi không nhìn thấy những dòng ghi chú viết tay tôi hay mật khẩu tôi gõ vào các thiết bị khác. Webcam trên máy tính ở nơi làm việc của tôi chỉ nhìn thấy cái góc tôi cho nó xem, giá sách và vài thứ khác. Nhưng trong vòng vài giây, Vision Pro đã chụp được nhiều bức ảnh về căn hộ và cơ thể của tôi hơn những gì máy tính xách tay của tôi nhìn thấy trong suốt thập kỷ tôi sở hữu laptop này.
Bạn muốn điều khiển một ứng dụng? Sử dụng bàn tay của bạn để nhấp chuột và phóng to. Điều này thật tuyệt vời trong lần đầu tiên tôi thử, nhưng nhấp và thu phóng thì không có cách nào để gõ. Tôi chỉ có thể tưởng tượng nó sẽ trông như thế nào đối với ai đó trong phòng khách của tôi, khi tôi cố gắng tìm kiếm và gõ chữ trên bàn phím mô phỏng, và liên tục càm ràm một cách khó chịu. Khi tôi lướt qua bàn phím tưởng tượng, tôi thấy rõ rằng Apple đã dành rất ít suy nghĩ cho một trong những tính năng quan trọng nhất của cuộc sống số: mật khẩu.
Apple xây dựng tính năng này chỉ dành cho những người dùng Apple khó tính, đặc biệt là những người đã lưu trữ tất cả dữ liệu của họ trên iCloud của Apple. Đối với những người trong chúng ta không chỉ sử dụng iPhone, iPad hoặc MacBook hoặc những người cố gắng bảo vệ quyền riêng tư của mình bằng các công cụ bên ngoài hệ sinh thái Apple, tức bên ngoài Appleverse, sản phẩm này rõ ràng không dành cho chúng ta.
Hiệu ứng khóa chặt của Appleverse, xây dựng các sản phẩm hoạt động tốt với nhau và không tốt với những người khác, không phải là một sai sót nhỏ. Trên thực tế, đây là cốt lõi của vụ kiện chống độc quyền quy mô lớn mới được Bộ Tư pháp Mỹ và 16 bang ở Mỹ nộp lên vào tuần trước, cáo buộc rằng Apple cố ý duy trì sự độc quyền về iPhone của mình. Là một chuyên gia về quyền riêng tư, tôi thực hành những gì tôi biết về bảo mật mật khẩu. Sau lần thứ năm, tôi cố gắng tìm ra tổ hợp 20 ký tự ngẫu nhiên mà tôi đã sử dụng cho Disney + (là dịch vụ xem video, phim trực tuyến của hãng Disney), tôi cảm thấy buồn nôn và giận dữ đến mức cần phải nghỉ ngơi.
Một người bạn đã dùng thử tai nghe Apple này của tôi đã nhận xét: "Nó khiến tôi cảm thấy buồn nôn khi đi tàu lượn siêu tốc mà không có chút cảm giác hồi hộp nào cả".
Apple xây dựng thương hiệu của mình dựa trên sự liền mạch về kiểu dáng đẹp mắt, biến công nghệ phức tạp thường khiến hầu hết người dùng sợ hãi thành những sản phẩm đẹp mắt, dễ sử dụng. iPod không phải là máy nghe nhạc MP3 đầu tiên trong một thời gian dài, nhưng thiết kế mượt mà của Jony Ive là điều khiến máy nghe nhạc MP3 trở thành một loại máy nghe nhạc nhảy vọt từ sản phẩm thích hợp trở thành sản phẩm phổ biến trong cuộc sống hiện đại.
EarPods màu trắng của Apple, và sau đó là AirPods không dây, đã nhanh chóng chuyển từ biểu tượng trạng thái tinh tế sang cách thức bắt buộc để đi bộ ra ngoài và sử dụng phương tiện công cộng. Mọi thành phố ngày nay đều đầy những người nghe các nội dung riêng họ thích, sử dụng công nghệ để sống những cuộc sống song song không giao nhau, ngay cả trong những không gian đông đúc. Ngày nay, điều này có vẻ dành cho người đi bộ, nhưng nó không khác gì việc tái tạo lại cảnh quan âm thanh và không gian công cộng của thành phố.
Đến lần thứ năm, tôi cố gắng tìm ra tổ hợp 20 ký tự ngẫu nhiên của mình cho Disney+, tôi cảm thấy buồn nôn và giận dữ.
Vào những năm 1990 ở New York, tôi lớn lên ở một thành phố có cùng những âm thanh. Chúng tôi tình cờ nghe được các cuộc trò chuyện và tương tác bằng âm thanh với những người lạ xung quanh mình, và ngay cả khi chúng tôi có âm nhạc, thường là một chiếc Boombox thứ dữ, nó cũng không bao giờ hoàn toàn bóp nghẹt thế giới xung quanh chúng tôi.
Đây là điều khiến kính thực tế ảo tăng cường như Vision Pro trở nên mạnh mẽ và đáng sợ. Nó và nhiều phiên bản sắp tới của nó đã sẵn sàng làm thay đổi thế giới thị giác của chúng ta giống như những gì mà tai nghe chống ồn và máy nghe nhạc MP3 đã làm đối với thính giác của chúng ta. Chẳng bao lâu nữa, dù đang ngồi trong công viên, trên máy bay hay trong phòng chờ, ngày càng nhiều người xung quanh không nhìn thấy bạn, không nhận ra bạn. Họ sẽ đắm mình trong một sân chơi trực quan mà chỉ họ mới có thể nhìn thấy.
Tôi cảm nhận được sự cô lập đó ngay cả trước khi tôi mua máy. Khi xem một bản demo rực rỡ khi đang đeo "đồ chơi" này ở Apple Store, tôi được dẫn dắt qua những bức ảnh và phim 3D đột nhiên xuất hiện xung quanh tôi với một hiệu ứng thực sự gây ấn tượng. Có lẽ phần hồi hộp nhất là khoảnh khắc tôi điều chỉnh môi trường mô phỏng xung quanh mình. Trong một chuyển động, cửa hàng đông đúc mờ dần, và một cồn cát trắng hiện ra, tiếng ồn xung quanh tôi mờ dần khi tôi nghe thấy tiếng gió giả. Cảm giác như lần đầu tiên tôi bật tai nghe chống ồn, cảm giác kỳ diệu về một lớp vỏ vô hình che phủ tôi khỏi thế giới bên ngoài. Nhưng lá cờ đầu tiên xuất hiện vài phút sau đó khi sự thư giãn bị ngắt bởi giọng nói của một nhân viên Apple, hỏi một người gần đó rằng anh ta có biết tôi và những người khác đang thử nghiệm Vision Pro hay không. Đây là người tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Sau một cuộc tranh cãi ngắn ngủi, giọng của họ nhỏ dần, nhưng đó là một lời nhắc nhở chói tai rằng mặc dù tôi có thể không nhìn thấy thế giới xung quanh nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy tôi, và việc khiến tôi mù quáng trước thực tế đã phải trả giá.
Sự cô lập này được cho là một phần tạo nên sự khác biệt của Vision Pro, biến các rào cản mờ đục của các phương tiện nghe nhìn truyền thống thành một màng mờ cho phép chúng ta ngồi ở cả hai nơi cùng một lúc. Tuy nhiên, khi tôi đeo tai nghe ở nhà, hình ảnh đó mờ dần. Đêm đầu tiên đó, tôi phải xóa bỏ mọi hy vọng trong tôi rằng thiết bị này thực sự tương thích với thế giới thực xung quanh nó.
Rất nhanh, tôi cũng tìm ra điểm yếu lớn nhất của Vision Pro: đi bộ. Với bước đi đầu tiên, tôi thấy phiên bản mô phỏng của cửa chớp và rung lắc trong căn hộ của mình, làm tăng thêm cảm giác say tàu xe mà tôi cảm thấy khi ngồi. Từ việc gõ văn bản, thời lượng pin kéo dài hai giờ, chuyển động mờ và một loạt trục trặc khác, rõ ràng là Apple thực sự chưa tìm ra được nhiều điều cơ bản mà chúng ta cần để biến thiết bị này trở thành một thiết bị nghiêm túc.
Đây chỉ là một món đồ chơi! Nhưng nó là một món đồ chơi tiêu tốn hàng tỷ USD để chế tạo và nó nêu bật con đường Apple dự kiến cho tất cả chúng ta đi trong những năm tới.
Đây là phần khiến tôi sợ nhất, triết lý thiết kế máy tính mà chúng ta thấy đang thấm vào các thế hệ thiết bị tiếp theo.
Albert Fox Cahn, tác giả bài viết, là người sáng lập và giám đốc điều hành của Surveillance Technology Oversight Project (viết tắt: STOP, tạm dịch: Dự án Đánh giá Công nghệ Giám sát), là nhóm hoạt động chuyên về quyền riêng tư có trụ sở tại New York, Mỹ.
Theo Business Insider
Cơ quan chức năng đã phân loại các dự án, công trình tồn đọng, chậm tiến độ trên địa bàn TP.HCM thành 5 nhóm và sẽ tiến hành rà soát, xử lý trong thời gian tới.
Ngân hàng Thế giới (World Bank) vừa đưa ra lộ trình giúp Việt Nam hướng tới mục tiêu trở thành quốc gia thu nhập cao vào năm 2045.
Từ đầu năm 2025, hệ thống thanh toán không tiền mặt trong giao thông công cộng sẽ được đưa vào vận hành chính thức trên toàn bộ các tuyến xe buýt có trợ giá tại TPHCM.
Bộ Khoa học và Công nghệ đề nghị xem xét kỹ các dữ liệu về tình trạng thiếu I-ốt trong cộng đồng có thật sự liên quan đến việc cần bổ sung I-ốt trong tất cả loại thực phẩm hay không.
Theo chuyên gia, những nhà bán hàng nước ngoài đã nắm bắt xu hướng tiêu dùng của người Việt và chủ động nguồn hàng hóa để sẵn ở các kho.
Bảng xếp hạng "100 nơi làm việc tốt nhất Việt Nam 2024" của công ty Anphabe gồm khối doanh nghiệp vừa và khối doanh nghiệp lớn. Phần lớn trong danh sách này là các công ty liên doanh hay công ty nước ngoài.